Bàn tay nựng nịu bàn chân
Ta ngồi ru nẻo đường trần đa mang
Đời như ngọn gió lang thang
Đò chiều lỡ chuyến chưa sang được bờ
Nhọc nhằn bước nắng bước mưa
Người đông phố chật ngu ngơ bóng mình
Bao nhiêu đèo dốc vô hình
Và gai góc và thác ghềnh hiểm nguy
Cả đời giấu mặt mà đi
À ơi thương gót chai lỳ đường xa
Dấu chân cỏ lấp mưa nhòa
Lạc mùa ai chỉ giùm ta lối về.
Bài viết hay? Ấn để tương tác