Nhà tôi có giàn mướp hương

nhà tôi có giàn mướp hương

Nhà tôi có giàn mướp hương
Nấu canh cua em vẫn thường sang xin
Tuổi mười ba, thật hồn nhiên
Vừa giận khi nãy lại quên mất rồi
Mỗi lần em ngước nhìn tôi
Cái răng khểnh, miệng em cười thêm xinh
Tôi như một kẻ si tình
Đôi khi ngồi đứng một mình thẩn thơ
Cái lần xin lửa chiều mưa
Ngăn gió em lấy rổ thưa che đèn
Mưa làm ướt ngực áo em
Để tôi lúng túng mắt nhìn đi đâu
Chẳng ngờ từ đấy xa nhau
Lớn lên em vội làm dâu nhà người
Cái giàn mướp của nhà tôi
Bấy lâu chẳng thấy ai người sang xin
Bờ rào ngăn cách đôi bên
Vô tình dây mướp leo lên ngọn rào…

Bài viết hay? Ấn để tương tác