Cái đẹp là cái mong manh
Vốn từ đời cát mà thành pha lê
Cao sang đài các nhường kia
Trong veo hồn xác si mê lòng người
Ngại ngần đám trẻ đùa chơi
Buồn vui thảng thốt một đời bên hoa
Sợ từ con chuột chạy qua
Lo khi tan tiệc ngà ngà men say
Kẻ yêu bồng bế trên tay
Có trời mới biết rủi may thế nào.
Bài viết hay? Ấn để tương tác