Đêm mơ bão đổ giàn trầu
Tỉnh ra nón trắng cô dâu xuống đò
Tình tôi gió bấc co ro
Duyên em hương cốm thấp tho mùa tình
Cái đêm trăng sáng sân đình
Em ngồi thổn thức nỗi mình tàn đêm
Tôi về chôn chặt niềm riêng
Nghe sương khuya lạnh rụng trên tóc buồn
Bờ xuân cỏ vẫn tơ non
Em đi bỏ lại lối mòn đẫm trăng
Trống cơm lỗi nhịp tình bằng
Lòng như dưa héo tim lằng lặng đau
Tôi về ngụp lặn sông sâu
Mò trăng đáy nước vớt câu thề nguyền
Bài viết hay? Ấn để tương tác