Trong khoảnh khắc đầy xúc động, gia đình chi họ Nguyễn chúng tôi đã có một sự kiện không thể nào quên trong cuộc đời. Chúng tôi đã tìm được mộ của hai cụ tổ Nguyễn Văn An và Nguyễn Thị Nga, những người đã đi trước chúng tôi nhiều thế kỷ, nhưng sức ảnh hưởng và sự gắn kết của các cụ vẫn luôn hiện diện trong lòng con cháu. Và không chỉ dừng lại ở đó, chúng tôi còn thực hiện một nghi lễ vô cùng thiêng liêng: Rước vong linh của hai cụ tổ cùng bà Thoa – người bà mà chúng tôi yêu thương nhưng đã mất khi còn rất trẻ – lên chùa Tối Linh, nơi các cụ sẽ tìm thấy sự yên bình trong vòng tay của đất Phật.
Hành trình tìm kiếm mộ của hai cụ tổ Nguyễn Văn An và Nguyễn Thị Nga bắt đầu từ những câu chuyện được kể qua nhiều thế hệ. Những câu chuyện ấy không chỉ là những ký ức, mà là sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa những người đã khuất và những người còn sống. Sau một thời gian dài tìm kiếm, gia đình chúng tôi cuối cùng cũng đã tìm thấy mộ của hai cụ tổ. Điều này không chỉ là một mốc quan trọng trong cuộc sống của chúng tôi, mà còn là một sự kiện thiêng liêng, mang lại niềm tự hào và sự biết ơn vô hạn.
Và rồi, một hành trình khác lại bắt đầu: Đưa linh hồn các cụ tổ cùng với bà Thoa – bà là chị của ông Ngân, người đã mất khi còn rất trẻ, đến chùa Tối Linh. Đây là một hành động để thể hiện lòng kính trọng đối với tổ tiên, đồng thời cũng là một cách để chúng tôi cảm nhận được sự hiện diện của các cụ trong cuộc sống hiện tại. Chuyến đi này không chỉ là một nghi lễ tâm linh, mà còn là một biểu hiện của sự kết nối, là cầu nối giữa thế giới vật chất và tâm linh.
Khi chúng tôi đặt chân đến chùa Tối Linh, không khí tại đây như một bản giao hưởng của thiên nhiên, với những làn gió nhẹ nhàng thổi qua, những cánh hoa rơi lả tả, và những tiếng chuông chùa vang vọng, tạo nên một cảm giác yên bình và thanh thản. Đó là lúc tôi cảm nhận rõ ràng nhất sự gần gũi và thiêng liêng của những người đi trước, những người đã tạo dựng nên gia đình chúng tôi ngày hôm nay.
Linh hồn của các cụ tổ và bà Thoa được đón nhận tại chùa, nơi chúng tôi cùng nhau thắp hương, dâng lễ và cầu nguyện cho các cụ được siêu thoát, và con cháu luôn được che chở, bảo vệ. Mỗi nén nhang thắp lên là một lời tri ân, mỗi nhịp cầu nguyện là một sự kết nối thiêng liêng. Dẫu bà Thoa đã mất khi còn trẻ, nhưng bà vẫn sống mãi trong trái tim của chúng tôi, trong từng bước đi của gia đình, và trong những giá trị bà đã để lại.

Khi đứng trước bàn thờ của cụ tổ Nguyễn Văn An, Nguyễn Thị Nga và bà Thoa, lòng tôi trào dâng niềm xúc động khó tả. Những câu chuyện về các cụ giờ đây không chỉ là ký ức mà là những nguồn năng lượng vô hình tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi. Mỗi bước đi của con cháu trong chi họ Nguyễn đều có sự che chở, bảo vệ của tổ tiên, và chuyến hành trình này đã trở thành một dấu mốc quan trọng trong lòng mỗi người trong gia đình.
Từ giờ trở đi, mỗi lần nghĩ về mộ phần của các cụ tổ, về bà Thoa, chúng tôi sẽ không chỉ nhớ về những người đã khuất, mà còn nhớ về tình yêu thương, sự hy sinh và trách nhiệm mà tổ tiên đã để lại cho thế hệ sau. Hành trình tìm lại mộ tổ, rước linh hồn về chùa Tối Linh, sẽ mãi là một kỷ niệm thiêng liêng và bất diệt trong tâm trí mỗi người con cháu chi họ Nguyễn.